Sài Gòn hiện đại, năng động và luôn ồn ào, hối hả... Nhưng khi màn đêm dần buông xuống, những góc phố, hẻm nhỏ với những nỗi niềm nặng gánh mưu sinh lại bắt đầu...
Chiếc xe cà tàng “đèo” tôi qua từng con hẻm nhỏ, bỏ lại những sự hào nhoáng, lộng lẫy của Sài Gòn xa hoa ngoài kia. Tôi tìm đến với những điều bình dị, đơn giản, đậm chất cần lao của những người con xa quê hương đến “nhờ vả” Sài Gòn một góc phố nương thân.
Đó là một quán hủ tiếu, mì gõ bên đường được chong lên ánh đèn leo lét, chỉ kịp sáng không gian nhỏ trong một hẻm vắng của Sài Gòn. Dường như, thứ ánh sáng ấy phát ra mang theo bao nhịp sống của những người con xa xứ nay tạm trọ lại đây, và cái ánh sáng ấy càng tô đậm thêm những nét lung linh mờ ảo của Sài Gòn về đêm. Một tô hủ tiếu mì gõ với giá bình dân phù hợp với người lao động nghèo nơi xứ khách. Tôi gọi dùng. Một cảm xúc dâng trào. Tôi nhớ. Nhớ cái thời sinh viên trên mảnh đất Sài Gòn này, chúng tôi cũng đã gắn liền với những quán hủ tiếu gõ ven đường, với giá cả phù hợp túi tiền của những sinh viên nghèo xa quê.
Ngồi thả hồn vào những nỗi nhớ. Một tiếng rao bỗng xé tan màn đêm dường như đang tĩnh mịch “Ai chưng, giò đi”, “Bánh dày, bánh giò đi”. Đã lâu rồi tôi không còn nghe tiếng rao ấy. Một tiếng rao đêm chứa đựng bao nỗi khắc khoải về cuộc sống.
Tiếng rao ấy dần khuất xa vào màn đêm nơi cuối phố. Tiếng “xắc xắc” lại càng lúc đổ gần về. Những người tẩm quất dạo đêm khuya lại chạy dài những vòng xe bên xóm lao động nghèo để tìm kiếm vài đồng ít ỏi trang trải cho cuộc sống. Những vòng xe quay chầm chậm tìm khách hay chính sự nặng nề đang bám víu họ về từng khoản tiền ăn, tiền trọ...
Tôi rời quán, mang theo bao cảm xúc bồi hồi. Tôi nghe đâu đó, tiếng chổi tre xào xạt trên một con phố nhỏ trong lòng Sài Gòn, một chị lao công vệ sinh đường phố đang vội vã làm công việc của mình trong khi mọi người đang yên giấc. Lại một cảnh đời vất vả cho cuộc mưu sinh.
Tất cả họ tìm đến với Sài Gòn vì lẽ thường của cuộc sống - lẽ kiếm sống. Và cũng chính họ đã “vô tình” giúp Sài Gòn có thêm được một góc nhìn khác về lối sống bình dị, không xa hoa cầu kì như một Sài Gòn mà chúng ta từng biết. Như thế ta mới nhận ra Sài Gòn nồng hậu cỡ nào, cho dù bạn là ai, từ đâu đến thì Sài Gòn vẫn là mảnh đất nặng tình khi “lỡ” một lần đến với Sài thành.
Ta cũng thấy được một Sài Gòn hoàn toàn khác, một Sài Gòn không sang, chảnh như bao người đã nghĩ, mà là một Sài Gòn luôn “dang rộng vòng tay” đón nhận một cách rất riêng nó có, rất nồng hậu những người con xa quê khi tìm đến Sài Gòn nương thân. Sài Gòn lại càng không vô tâm! Nghĩ rằng Sài Gòn “chật, hẹp” hay không là do chính mỗi con người chúng ta mà thôi.
Tôi cũng là một người con xa quê, mang trong mình những ước mơ, hoài bão về cuộc đời. Tôi cũng chọn Sài Gòn, là nơi để học tập và tạo lập công việc sau này. Tôi vẫn chạy trên những con đường quen thuộc nhưng hôm nay tâm hồn tôi đầy đặn cảm xúc đến lạ. Một cảm xúc bồi hồi khó tả! Tôi vẫn cứ chạy xe, gió cứ rít vào tai, những giọt sương đêm va vào mặt và lăn dài trên má hay chính giọt nước mắt đã chảy dài tự bao giờ. Bỗng, có một chuyến tàu đêm đang hối hả lăn bánh trên hành trình của mình, tôi dừng lại ngắm nhìn cho đến khi chuyến tàu dần khuất xa trong đêm, ở một góc Sài thành tĩnh mịch...
Ngọc Diễm
Bình luận